Từ lúc vào thành phố để mưu sinh kiếm sống, tôi không còn được ngửi cái mùi hương thơm rơm rạ của quê hương nữa.

Người dân nơi đây đẩy xe rơm về, vẫn còn những chất quê thật mộc mạc và đơn sơ.

Xa quê nên có những hôm nỗi nhớ nhà cứ âm ỉ và dai dẳng mãi trong lòng, tôi xách chiếc xe máy chạy vòng quanh những cánh đồng xứ Quảng để gợi lại chút cảm giác của chốn bình yên nơi quê hương.

giữa cánh đồng khói trắng thênh thang

Ở đó, mùi khói đốt đồng cay cay trộn lẫn mùi thơm lừng của gốc rạ, của rơm mới, của hạt lúa vàng vừa cháy khét, của cái nắng rát ngày mùa, tất cả làm cho cảnh đốt như một bức tranh quê huyền ảo. Những hình ảnh và mùi vị quen thuộc làm cho nỗi nhớ quê hương vơi bớt một phần.

thấp thoáng dáng mẹ giữa đồng khói bay

Nơi đây, từng mùa đốt đồng đã qua đi, những người con của đồng ruộng mặc dù đã tung cánh bay ra bốn phương trời, nhưng mỗi khi nhìn thấy hay ngửi được mùi khói đốt đồng là lòng dạ lại bâng khuâng nỗi nhớ nhà da diết, khôn nguôi.

dáng mẹ về trong làn khói thơm

Những làn khói mang theo mùi hương của quê nhà, làm vơi đi nỗi nhớ của đứa con nơi đất khách quê người.

Đường cha về khói lam chiều quyện vào mây như một bức tranh quê thật yên bình

Tôi nhớ về tuổi thơ của mình lớn lên nơi miền quê nghèo miền trung xứ Nghệ.

Thuở nhỏ, cứ mỗi buổi chiều đi học về lại cùng lũ bạn lon ton chạy ra đồng thả diều, bắt cua bắt cá…

trên đường đi học về thật bình yên của tụi nhỏ nơi đây

Cũng lâu lắm rồi chẳng về quê nên nỗi nhớ cứ chực chờ len lỏi mãi trong lòng, rồi ước muốn được trở về nơi mình đã từng sinh ra và lớn lên cũng đau đáu khôn nguôi.

Uớc được như những đứa nhỏ đang rong ruổi ngoài đồng, thả diều, bắt cá, tắm sông....

dáng mẹ trong làn khói lam chiều

Những ngày dịch bệnh đang trong giai đoạn căng thẳng, nỗi nhớ quê hương và gia đình lại càng da diết kèm theo nỗi lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ già.

dáng cha già bước trên đương lúa mới

Chỉ mong rằng sau này khi hết dịch bệnh, công việc và mọi thứ trong cuộc sống ổn định, tôi sẽ về thăm quê hương tôi lâu hơn để gặp lại gia đình, những người bạn, những người hàng xóm, những cánh đồng đã gắn liền với tuổi thơ theo tôi lớn lên, những năm tháng vô lo vô nghĩ khi còn là đứa trẻ chưa biết gì về tương lai.

Những năm tháng khó khăn của cuộc sống này, một mình lang thang giữa thành phố hoa lệ, tôi muốn được trở về nhà, nơi chôn rau cắt rốn, nơi mà đã theo tôi lớn lên từng năm tháng. Muốn ăn những bữa cơm mẹ nấu bên gia đình ấm cúng đầy tình yêu thương.

dáng mẹ trong chiều nhạt nắng
đống lửa quê hương

Vì thế, nếu ai hỏi tôi nơi nào bạn muốn trở lại sau khi hết dịch, tôi chẳng cần suy nghĩ mà đáp rằng, đó chính là quê nhà, là gia đình thân yêu của mình.

Tác giả: Nguyên Phan