Sau những ngày tháng tất bật với mưu sinh, khi công việc đã chiếm phần nhiều thời gian. Tôi bỗng thèm chút bình yên của ngày xưa cũ: không lo toan và không vội vã. Tôi lại nhớ Đà Lạt.

Thiên nhiên Đà Lạt luôn tươi mới: cỏ cây, mây trời, con đường uốn lượn theo đồi dốc, mặt hồ mênh mông xanh mát.

Mọi thứ trở nên dung dị và bình yên.

Tôi thích lang thang qua những con dốc, triền đồi…

Tôi thích ngắm thung lũng sương mù mờ ảo chìm đắm trong nhạc Trịnh ở Cung tơ chiều,

Nhiều người vẫn bảo đó là mơ mộng, thiếu thực tế nhưng lòng chúng ta đôi khi yếu mềm và cần những điều như vậy.

Đà Lạt vẫn êm đềm, hiền hòa, vẫn ôm ấp những trái tim thương tổn và nuôi dưỡng mạch nguồn cảm xúc.

Người ta hay bảo Đà Lạt chỉ phù hợp cho những chuyến đi cùng bạn bè hoặc cùng người yêu.

Nhưng với tôi, trải nghiệm một mình ở thành phố này đã trở thành thú vui – thậm chí là một thú vui khó từ bỏ.

Lữ khách không cô đơn vì đã có Đà Lạt bầu bạn, còn Đà Lạt thì được sưởi ấm bởi bao tâm hồn “thơ”.

"Kỉ niệm trong tôi vẫn là mãi mãi
Hẹn lần sau sẽ có ngày gặp lại
Tôi trở về với Đà Lạt tôi yêu
Hoa bên đường Đà Lạt vẫy chào tôi!"

Khi tuổi còn trẻ, đôi chân vẫn chưa mỏi, hãy thử xách ba lô và đến đó một lần để tìm lại những bình yên trong tâm hồn.
Đó là một thành phố lạnh, còn kỉ niệm thì giăng đầy… tôi sẽ quay lại Đà Lạt.

Tác giả: Chung Tuấn Thanh