Có người bảo với tôi rằng: Dù có đi 1000 lần thì vẫn không khám phá hết được thành phố này.
Thật vậy, ở Đà Lạt, mỗi con phố, mỗi ngọn đồi đều mang một nét nhớ thương riêng, chưa kể, mỗi mùa lại có một đặc sản hấp dẫn để thu hút dấu chân của du khách gần xa đến với mình.

Chính vì lẽ đó mà người thương Đà Lạt ngày càng nhiều với đủ các lý do không kể hết.
Người ta thương Đà Lạt vì:
Thương cái khí trời lành lạnh mỗi buổi sớm chiều;
Thương màu hoa đào phớt hồng hai bên đường mỗi lúc xuân sang;
Thương mùa phượng tím với vẻ đẹp buồn, lãng mạn đầu hè;
Thương mùa hồng giòn trái chín đỏ những khu rừng;
Thương màu vàng rực của hoa dã quỳ với sức sống mãnh liệt từ loài cây dại mọc ven đường;
Thương những đồi thông xanh mát rượi với tiếng reo như nhạc giữa buổi trưa già oi ả;
Thương mùa sương giăng ngập lối đi về những ngày mưa;
...

Cũng vì người ta vấn vương nhiều với thành phố này nên tốc độ đô thị hoá của nó cũng nhanh khủng khiếp để kịp đón nhận lượng du khách đổ về hàng năm. Cho nên Dalat ngày một nóng hơn, những đồi thông ngày một thu hẹp nhường chỗ cho nhà cao tầng và nhà lồng, do phải ưu tiên phát triển kinh tế.
Bởi thế, càng về sau này, thành phố tôi thương ngày một rơi rụng dần những đặc trưng đáng yêu của mình. Để rồi muốn tìm được chút vẻ đẹp của Đà Lạt xưa ngày càng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Tôi may mắn được theo chân những nhiếp ảnh gia kì cựu của Đà Lạt, những người vẫn ngày đêm cố tìm ra những góc nhìn thật đẹp về thành phố này. Họ thương Đà Lạt nhiều như cách họ thương những tấm hình mà họ đã cố công săn được. Để từ đó, họ giúp lưu giữ lại một chút gì về thành phố mộng mơ này bằng ánh nhìn hoang sơ, mơ mộng, khác biệt với sự sầm uất đang hiện hữu.

Tôi được ngắm nhìn thành phố Đà Lạt chìm trong sương đêm từ hướng đồi Du Sinh. Lúc này, cả thành phố bồng bềnh trong sương trắng, chỉ thấy những ánh đèn nê-ông phát sáng trong đêm. Khi những cơn gió đi qua, những mái nhà xanh đỏ màu ngói hé lộ. Đó chính là khoảnh khắc vàng mà các nhiếp ảnh gia đang chờ đợi.


Tôi được ngắm nhìn biển mây trắng xóa bồng bềnh khắp không gian bao la dưới Đồi Chè Cầu Đất. Khi những cơn gió nhẹ thổi qua, vừa đủ để hiện ra những nóc nhà nhỏ trên đồi cao và tạo thành những thác mây tràn xuống thung lũng như những vệt sáng dài như lụa.


Tôi được ngắm nhìn Suối Tía buổi bình minh mơ hồ, lãng mạn và thoát tục như cảnh thần tiên.



Tôi được ngắm một Đà Lạt bình yên, mơ mộng trong ngôi làng nhỏ với những gốc mai anh đào nở hồng bên hiên nhà.




Và còn nhiều những góc nhìn thật đẹp về thành phố sương mù này.




Người thương Đà Lạt thì nhiều nhưng thật sự có trách nhiệm với nó thì chẳng bao nhiêu cả. Người ta đến thành phố này vì một vài tấm ảnh đẹp nhưng lại mang đi cả những đồi thông và chỉ để lại chút rác rưới dưới chân mình.
Nếu thật sự thương Dalat thì hãy cùng giữ gìn thành phố này mãi là chốn nhớ thương cho ta tìm về mỗi khi mệt mỏi.
@haionthego