Trong suốt một kiếp nhân sinh, bạn có thể sẽ đặt chân đi đến rất nhiều nơi. Có nơi khi bạn đến nó khiến bạn vui vì cảm giác được gần nhau, có nơi làm bạn cảm thấy rõ mồn một từng cơn ấm áp vì chính không gian của nó mang lại, đôi khi lại có những nơi khơi gợi trong tâm thức bạn một nỗi vời vợi khó tả như chính những tiềm thức về người cũ được khơi gợi lại. Còn tôi, chuyến đi này lại là chuyến đi để tìm về một manh mối của sự chữa lành…

Nguồn: Fanpage Andante Nature Retreat

Một người đã sống với mảnh đất Sài Gòn ngần ấy năm, nhớ không lầm ngót nghét cũng 7 - 8 năm gì đấy. Mảnh đất này nó vồn vã khiến mình cũng cuốn theo “bản giao hưởng” ấy mà đôi khi quên mất chính mình đôi lúc cũng cần chút bình yên để lắng lại. Nhưng mối tình đầu tiên của tôi là với một người Đà Lạt, rồi chóng vánh tan khiến tôi đau không tả nổi. Và đó cũng là nguồn cơn khiến tôi dù chưa đặt chân đến đây nhưng lại có ác cảm nặng nề đến vậy.

Một góc Andante từ gian bếp chung

Lũ bạn tôi, vui đi Đà Lạt, buồn đến Đà Lạt, thất tình tới Đà Lạt, chạm đáy nỗi đau phượt Đà Lạt, … Và hàng ngàn lí do đặt để khéo léo chỉ để lên Đà Lạt hít chút không khí lạnh rồi về. Có lần chia tay ở chỗ làm cũ để chuẩn bị bước vào năm 4 Đại học, đám bạn tôi mặc nhiên lên ngay một kèo Đà Lạt vào những ngày cận cuối của tháng 5 trong trẻo. Nó là những ngày Đà Lạt còn vương chút nắng vàng ươm tưới lên từng hàng thông xanh bát ngát và vội vàng se lạnh ngay vào tầm độ 3 giờ chiều. Lần đó đi Đà Lạt thật vui vì có bạn bè sẻ chia, kẻ đến Đà Lạt lần đầu trong lòng lại còn vương chút ác cảm về cái vùng đất xinh đẹp này nên vẫn không thích sự ồn ào của vùng trung tâm Đà Lạt cho lắm. Từ đó trở đi, tôi cũng mặc định từ chối những cuộc hẹn đến Đà Lạt.

Cho đến một hôm, lúc tôi ngổn ngang trong đống công việc và một chút bế tắc của cuộc sống đã khiến tôi cùng 2 người bạn thân nảy sinh một bản phác thảo khá hoàn hảo để đi tìm sự chữa lành. Và một hành trình về Andante sắp sửa mở ra.

Phòng Cabin dành cho một người tại Andante

Thoạt đầu, khi vào page của Andante để liên hệ đặt phòng, dòng tin nhắn phản hồi khá nhanh chóng từ chị Lê và một số lời “phỏng vấn” ban đầu và những quy định của nơi đây khiến tôi có phần phấn khích, tò mò và một phần khá rụt lại để suy nghĩ vẩn vơ gì đó không rõ. Chắc có lẽ đang tưởng tượng chút gì đó về chuyến đi này trong những ngày cuối tháng Một.

Rồi cuối cùng ngày này cũng đến, ngày tôi vác chiếc ba lô nhỏ xíu chứa vài bộ đồ giữ ấm và một ít tư trang cá nhân sẵn sàng vượt đèo lội suối.

Gian bếp chung tại Andante

Theo như chị Lê nói, đường đi rất khó khăn nên các bạn phải tranh thủ đến nơi trước 5 giờ chiều để nắng chiều còn kịp chiếu sáng rõ con đường chông chênh ấy. Và cũng chẳng có gì xảy ra trên suốt đoạn đường ngoằn ngoèo, chênh vênh đó cả. Cho đến khi chỉ cách khu Trại Andante độ chừng 100m, chiếc xe mất lái trước con dốc cao nên nhào thẳng xuống thật vội mà không kịp kiểm soát tay lái. Cả mấy đứa nằm sõng soài trên mặt sỏi đá, vừa mệt vừa có chút trầy xước nhẹ nhưng miệng thì cười thật sảng khoái như không có gì xảy ra vậy.

Chúng tôi quyết định xuống xe dắt bộ đến Trại và đợi anh Bình tới mở cửa. Vội dắt chiếc xe vào và sát trùng vết thương cho nhỏ bạn, ngồi nghỉ ngơi một lát rồi vội mang mớ hành lí lên phòng. Cảm giác đầu tiên bước qua cánh cổng ấy như lạc vào vùng không gian khác lạ hoàn toàn. Có nắng, có gió, có vườn, có thú cưng, có tiếng chim hót và có cả lòng bồi hồi của một người trẻ đang thực sự bị say sưa trước sự yên bình đến lạ thường nơi đây.

Ở đây, không có wifi, không có sóng điện thoại. Chỉ có những kết nối giữa con người với con người, giữa con người với khung cảnh thiên nhiên vừa se lạnh mà cũng vừa ấm áp.

Vườn rau tươi tại Andante

Qua những mẩu chuyện nhỏ cùng chị Lê, chị chia sẻ về vùng đất này với ánh mắt hau háu đầy lạc quan, chị kể rằng:

Ngày xưa, Andante là một nơi quạnh hiu, còn biệt lập hơn cả bây giờ. Trong bán kính mười mấy cây số về phía Đông, không có lấy một ngôi nhà, trừ cái trạm chuyên cung cấp rượu lậu cho đám công nhân tha phương, chạy trốn cuộc đời buồn tẻ bằng những cuộc rượu be bét hằng đêm; và ba phương còn lại, mênh mông là rừng... Hàng dặm rừng với núi xanh mờ mịt... Tác động của nó đối với chị - một người sinh trưởng ở thành phố, cả đời sống nơi các đô thị, thoạt tiên như một thứ nghĩa địa heo hút của chốn Mán Mường...

Chúng tôi nghe hăng say những câu chuyện của chị kể và trời cũng vừa chập tối nơi gian bếp chung - nơi mọi người quây quần với nhau dùng cơm tối. Nói không ngoa khi khen chị Lê là đầu bếp ngon thứ thiệt của vùng đất Andante này, tới giờ kể lại vẫn nghe vị cháo trắng ăn với cá kho, chà bông của chị nấu thoảng trong vòm miệng. Có lần chị nấu rồi bảo tôi đoán thử bên trong chị có nêm gia vị gì, hên thật vì từng làm Bartender nên mình cũng có chút tự tin khi nếm trúng gần như hết những vị trong món chị nấu hôm đó.

Đến lúc về đặt lưng trên chiếc giường, phía dưới nệm có hệ thống sưởi ấm, mọi thứ còn lại đều nhỏ nhắn và đầy đủ. Tất cả như khiến tôi quên đi hết những mệt mỏi của cả ngày chạy xe đường dài, quên luôn những bộn bề ngoài kia.

Khung cảnh đêm xuống tại Andante

Qua một đêm ngủ ngon, tiếng chim hót sớm, tiếng suối chảy róc rách cũng đủ kích thích tôi mở toang cánh cửa để nhìn ngắm  khung cảnh bên ngoài. Chỗ cabin tôi ngủ có chiếc cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua con suối cạn lởm chởm đá, một bên bờ là rừng thông xanh ngát còn một bên là mảnh vườn rộng trồng đầy rau quả, dâu tây. Mỗi ngóc ngách ấy vậy mà cứ thế bình yên đến lạ.

Đêm về sau bữa cơm, chúng tôi lại quây quần trò chuyện với nhau bên ngọn lửa trại ấm nóng, với tách trà cùng ly rượu rồi chút mứt, chút cơm ống tre mà nom sao đầm ấm đến lạ.

Cà phê sáng tại Andante

Ngày chúng tôi đến, đàn chó và đàn ngỗng kêu vang cả khu rừng hiu hắt. Đến ngày chúng tôi rời đi, bên một góc nhỏ đi lên rừng thông có vài hàng sim tím đang trổ hoa và đàn ngỗng nằm im thin thít ngóng cổ ra phía vườn nhà. Còn đàn chó, đặc biệt là con Sóc, nó ngoe nguẩy cái đuôi cùng đôi mắt nhìn theo đầy trìu mến như một lời chào tạm biệt.

Andante - khi đến cũng bình yên, đến lúc rời đi lại chữa lành bằng chính sự bình yên ấy!

 

Bài viết: Nguyễn Anh Phúc