Cứ mỗi lần về quê, mẹ lại làm rất nhiều món ngon đãi tôi, khi thì bánh canh, lúc thì bún nước lèo nấu với cá lóc đồng ngọt lịm ngon không chê vào đâu được. Các món mẹ làm đều ngon nhưng tôi thích nhất vẫn là món bánh xèo bên gian bếp củi đầy mùi khói.

Bánh xèo ăn với rau vườn nhà như lá lụa, lá bông súng,...

Nhớ ngày xưa, mỗi khi trời mưa lâm râm, mẹ lại cặm cụi làm món bánh xèo mà mấy anh em tôi rất thích. Để chuẩn bị cho món bánh, mẹ lui cui dưới bếp, lấy gạo vo sạch rồi ngâm vào nước, sau đó mẹ lấy chừng nửa chén cơm nguội, rửa sạch rồi đổ chung vào ngâm cùng với gạo, mẹ bảo đó là bí quyết để bánh giòn và ngon hơn.

Tiếng gà gáy sáng, khi anh em tôi còn đang ngủ say thì mẹ đã chèo chiếc xuồng ba lá đi chợ để mua đồ về làm nhân bánh xèo. Trời sáng, tôi ra vườn lấy củ nghệ cạo sạch vỏ để pha với gạo. Còn anh hai tôi rửa cối đá và đổ gạo đã ngâm vào xay thành bột. Mọi thứ đã chuẩn bị xong cũng là lúc mẹ tôi về tới. Trong giỏ của mẹ lỉnh kỉnh đủ thứ nào thịt, tép, củ sắn, đậu xanh,… Nghe đến thịt là anh em tôi mắt sáng rỡ, vì lâu lâu mới được ăn thịt một lần.

Bánh xèo ăn với lá nhào, lá các loài...

Thau bột đã xay xong, mẹ cho thêm hành lá, nước cốt dừa, bột ngọt, muối và cả hột gà nữa. Mọi thứ đã sẵn sàng, mẹ bắt chảo lên bếp củi và nhanh tay cho ít mỡ vào rồi tiếp tục cho thịt, tép, đậu xanh. Cái âm thanh xèo xèo vang lên, làn khói nghi ngút bay lên, tỏa mùi hương ngào ngạt. Chỉ ít phút sau, chúng tôi đã có món bánh xèo nóng kèm với mớ rau vườn hái sau nhà và chén nước mắm ngon tuyệt cú mèo.

Gian bếp đầy mùi khói dung dị thân thương của người mẹ miền Tây khiến ta luôn nhớ về một thời kí ức tuổi thơ

Đi học xa nhà, thỉnh thoảng cũng đi ăn bánh xèo cùng bạn bè quen lề đường. Thế nhưng, vẫn không ngon như bánh xèo của chính tay mẹ làm mặc dù bánh xèo ở đây có đủ thịt, tôm, rau,… Giờ đây, đã qua bao mùa mưa, mẹ tôi đầu đã bạc, tôi thương mẹ, thương khuôn mặt đã phủ đầy nếp nhăn, thương bàn tay gầy guộc bởi thời gian, thương tất cả những gì thuộc về mẹ, nhưng thương nhớ nhất, vẫn là mùi bánh xèo của mẹ, mẹ ơi!

Bài, ảnh: Minh Tuệ