Ai sống và làm việc ở Sài Gòn thì đều là người Saigon vậy.

Sài Gòn bao dung và mở rộng vòng tay với tất cả những mảnh đời mưu sinh từ xưa đến nay. Chỉ cần bạn sống và làm ăn lương thiện thì đều được trân trọng.

Cứ sống lâu ở đây rồi cũng sẽ lây cái tính hào sảng của xứ này. Vì hễ đi một chút là lại thấy thùng trà đá miễn phí, đi chút nữa là tiệm sửa xe không lấy tiền, rồi quán cơm không đồng khắp các hang cùng ngõ hẻm của Saigon như kiểu tất cả đều là một nhà, là gia đình anh em và chẳng để ai phải bỏ lại phía sau cả.

Người Sài Gòn họ làm từ thiện nhẹ nhàng như hơi thở, chẳng cần lên gân hô hào máu lửa làm gì, cứ thủng thẳng mà dai dẳng từ ngày này qua tháng nọ.

Ai có ít cho ít, nhiều hơn thì cho nhiều, con thiếu thì nhận trước rồi khi nào khỏe mạnh chắc chắn bạn lại là người hữu dụng.

Bản quyền ảnh: Vietnam Beauty

Những năm đầu tiên ở thành phố này, đêm hôm đi về dọc các con đường những người vô gia cư hay ở, tôi thấy mọi người chầm chậm lại gần dúi từng hộp cơm, bịch sữa hay vài ba đồng tiền vào chỗ người ta đang say ngủ. Đơn giản vậy thôi mà làm tôi yêu nơi này vô cùng.

Cái sự cho đi âm thầm, đầy tôn trọng, chẳng kẻ cả chửi rủa ai hết mới đích thị là dân Sài Gòn.

Bởi thế, dù cuộc sống Sài Gòn có hối hả, nóng nảy và kẹt xe nhiều thì người ta vẫn yêu nó như thường. Thử sống xa Sài Gòn một thời gian đi mới thấy nhớ nó quay quắt như nhớ người mình yêu vậy.

Sài Gòn có những người dám làm, dám chơi và cũng dám chịu. Chính vì Sài Gòn trượng phu như vậy nên hôm Saigon bệnh người ta mới thương Saigon nhiều. Người ta chung tay với Sài Gòn như cách Sài Gòn giang rộng đôi tay với tất cả người khác mà không cần báo đáp, chứ đâu phải kiểu bố thí rồi để dạ ăn xin lại mỗi khi bệnh tật như miệng lưỡi của thiên hạ.

Sài Gòn lệ nhiều thiệt đó nhưng hoa cũng nhiều mà Sài Gòn he!

Tôi nhớ Sài Gòn quá mấy bạn ah!